[Hách Hải] Anh… sẽ buông tay, em đừng khóc! – Chương 9
Tác giả: Phong aka HồLy
Cast: Lee HyukJae x Lee Donghae
=====================
Đây là quà mừng sinh nhật của ta ^^
————————–
Sáng sớm ở Miami không khí quả thật muốn quyến rũ người. Từng áng mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh thẳm, dù mới sáng sớm nhưng cũng không có chút u ám, báo hiệu lại thêm một ngày nắng đẹp. Khí hậu Miami vô cùng thích hợp với Andre, anh thích sự nóng bỏng của mặt trời, sự nhiệt tình đối với anh rất có sức hút, anh không thích cái lạnh lẽo của mùa đông, cũng không hề tin tưởng rằng có một ngày mình sẽ bị cái lạnh đánh bại. Ban công hướng biển có thêm một cái lợi, đó là có thể nhìn sóng biển (Dĩ nhiên >.<)
Những con sóng càng dữ dằn càng tạo cho anh khoái cảm mạnh mẽ, bề ngoài anh là một người nhiệt tình, thế nhưng những người quen biết anh đề rõ, bên ngoài vỏ bọc nhiệt tình đó, bề ngoài dễ dàng thân cận đó của anh chỉ là vỏ bọc hoàn hảo cho một tâm hồn băng giá. Anh thừa nhận mình vô tình, thừa nhận tâm hồn mình vô cùng lạnh lẽo, cho nên anh mới cố tỏ ra nhiệt tình như lửa nóng xứ Florida, anh không muốn bị người nhìn thấu, thân thế của anh buộc anh phải thích nghi với mọi hoàn cảnh, và lửa nóng nhiệt tình vừa vặn có thể giúp anh mọi chuyện. Cũng bởi thế, lúc đọc được những thông tin cung cấp kia, anh đã không thể tin được mình lại có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Sinh ra với vai trò là người thừa kế, vận mệnh của anh chính là học cho hết những kỹ năng nắm giữ và chèo chống gia tộc, và còn hơn thế nữa…
Vậy mà trong những năm qua anh đã làm, vậy bên kia??? Không, anh sẽ không cho phép bất cứ ai, bất cứ thứ gì ngăn cản anh đạt được mục đích cuối cùng, quyền trượng đó, phải thuộc về anh. Nếu đã quyết định, sẽ không ai có thể ngăn cản, kể cả chính bản thân anh. Andre khẽ vuốt ve mặt chiếc dây chuyền màu trắng ngà, đó là một viên kim cương đen hình bầu dục. Mặt phải có chữ Đoàn kết, mặt trái có chữ Trung Thành, khẽ nhìn sợi dây trong tay, tâm cũng bình yên lại.
Xoay người vào trong, tiện tay khoác chiếc áo ngủ vào (nãy giờ anh hình như trần chuồng >.<, ta không biết đâu!!!). Bước xuống lầu, đã thấy ông quản gia đứng nghiêm ở dưới, miệng anh khẽ nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo.
“Cậu chủ, bữa sáng xong rồi!”
“Gut”
Bỏ qua quản gia đang đứng một bên, Andre bước thẳng về phòng ăn, ngài quản gia vẫn còn ngơ ngác, ông vừa rồi hình như nghe cậu chủ dùng… tiếng Na Uy? Cậu chủ rất hiếm khi dùng tiếng Na Uy, trừ khi…
“Không cần nghĩ, ta chuẩn bị quay về nhà một chuyến, máy bay đã chờ sẵn rồi, Jack!”
Không đợi vị quản gia già suy nghĩ xong, Andree cười nói, anh cần phải quay về “nhà” một chuyến, dù là chuyện gì xảy ra, trong mấy năm qua, anh sẽ khiến nó quay lại quỹ đạo trước đây, mọi chuyện, sẽ vẫn tiếp tục.
(Xin lỗi ta dùng tiếng Đức thay cho tiếng Na Uy vì thực sự không biết thứ tiếng này. Mọi người xin hãy coi nó là tiếng Na Uy *cúi đầu*^^)
***
“Chào mừng trở lại, Herr Andre Magnus Loweren”
Vừa bước xuống máy bay, một đám người mặc comple đen đứng thẳng hàng trước mặt. Một người trong số đó bước tới khom lưng chào. Mặt không chút cảm xúc, Andre nhận lấy chiếc khăn trắng tinh xảo trong tay người kia, lau tay một cách cẩn thận, ngửa mặt lên trời, bầu trời tinh khiết, mây trắng trôi nhẹ, một mảnh thanh bình, nhẹ nhủ thầm: “Ta đã trở lại”
“Quay về tư trạch”
Nhẹ giọng ra lệnh một tiếng, hàng người tức khắc di chuyển về những chiếc xe đã chờ sẵn. Andre cũng bước lên chiếc Limous trắng ngà, anh cần tắm rửa, rồi mới có thể đi gặp thân mẫu của mình.
Tư trạch của cá nhân dòng họ Loweren sẽ được phân khi người đó bước qua lế trưởng thành, 16 tuổi đối với nam, 15 tuổi đối với nữ. Đến đời này, gia tộc Loweren chỉ có một mình Andre là nam được thừa nhận. Ra ở riêng từ khi 14 tuổi, Andre học được cách đối xử hoàn hảo đối với những người xung quanh, hòa nhã, thân thiện, nhưng cũng chính cách đối xử này khiến cho người ta cảm giác được sự xa cách, như thể không một ai có thể chân chính được anh đặt trong mắt, kể cả cha mẹ mình.
Một tòa biệt thự màu trắng ngà, thiết kế kiểu Gothic, tương tự như căn biệt thự ở Florida, chỉ khác một điều, cổng biệt thự được làm từ hợp chất nano Buckypaper, dày 4.3 inch, là hợp chất cứng thứ hai trên hành tinh, chống bom và chống đạn. Được thiết kế hai lớp khóa bảo vệ bằng mật mã, lớp bên ngoài dùng vân tay và mật mã 15 chữ số. Lớp bên trong nhận dạng con ngươi của chủ nhân, dù là một con kiến cũng khó lọt nếu chưa có sự cho phép.
Nhấn dãy số bảo mật, cánh cổng màu trắng uy nghiêm sừng sững không nhúc nhích, ấn thêm một lần nữa dãy số kia, cánh cổng từ từ mở ra, chiếc Limous trắng ngà chậm chạp lăn bánh tiến vào trong. Bên trong hiển nhiên đứng hai hàng bảo vệ, vest đen thập phần nghiêm túc, nhìn thấy cổng mở đã tự động thu súng, cúi chào.
Qua hai hàng bảo vệ, một cánh cửa bằng Buckypaper được phủ một lớp Kevlar dày 0.2 inch màu đen tuyền, nhìn qua vô cùng khủng bố.
Cửa xe được một vệ sĩ kéo mở, Andre bước xuống xe, thân hình thon thả, mái tóc nâu đỏ bồng bềnh, khuôn mặt tuấn mĩ vô trù. Khẽ cong môi thành một nụ cười tuyệt mỹ, liếc mắt qua hai hàng bảo vệ, dưới làn tóc mềm mượt che khuất, đôi mi hơi nhíu lại nhưng rất nhanh lại giãn ra, không một ai nhìn thấy.
Tường nhà được làm hoàn toàn từ thủy tinh kim loại, đơn giản che tầm mắt của bên ngoài bằng những tấm rèm quý giá. Cửa mở, hàng dài người hầu trang phục sạch sẽ đã đứng đó, một người đàn ông trung niên bước tới gần: Chào mừng trở về, Herr Andre Magnus Loweren!
Mỉm cười với người quản gia thân thiết, Andre mặc cho những người giúp việc thay mình cởi áo khoác bên ngoài. Đôi mắt hấp háy nhẹ cười, cũng không nhìn xung quanh, khẽ nói.
“Tắm rửa trước đi!”
Nói xong cũng bước thẳng lên lầu. Tòa biệt thự này không phải đặc biệt rộng nhưng cũng không hề nhỏ, 3 tầng, 7 phòng ngủ, 13 phòng tắm, một phòng đọc, một phòng cá nhân, một phòng chiếu phim, hầm rượu, spa, phòng tập thể dục, bể bơi tuyệt đẹp ở sân sau. khuôn viên rộng hơn 8.000m2 chỉ dành để xây dựng thác nước, hang động, sân golf, sân bóng rổ…
Phòng tắm trong phòng ngủ của Andre rộng gấp nhiều lần so với bình thường với một khoảng không gian rộng lớn nhìn ra phía biển. Biển nơi này không phải nơi có những con sóng ầm ầm, nơi đây là cảng biển sâu, nước lặng, chỉ thỉnh thoảng gió thổi thì mới có những con sóng cao, thường thường nước lăn tăn lặng lẽ không chút ồn ào. Ngâm mình trong bồn tắm với dược liệu thoang thoảng mùi bạch dương, lúc này Andre đang nhắm mắt thư giãn, cũng không có thời gian chú ý đến cảnh biển xinh đẹp bên ngoài. Trông anh lúc này như một chú báo gấm lười biếng, đang tranh thủ nghỉ sức trước một cuộc đi săn.
Geirangerfjord là một vịnh hẹp nhưng được mệnh danh là vịnh đẹp nhất trên thế giới. Biệt thự Loweren nằm hơi chếch về phía tây sát trung tâm của vịnh. Một địa thế hiểm trở nhưng vô cùng quyến rũ. Na Uy không phải là nơi lý tưởng nhất để du lịch, song, nếu bạn muốn được nghỉ ngơi một cách thoải mái nhất, tuyệt đối theo ý muốn, vậy tốt hơn hết bạn nên chọn Na Uy làm điểm đến. Đó là câu cửa miệng của dân sành du lịch, và dĩ nhiên, những vịnh hẹp của Na Uy luôn luôn hấp dẫn du khách nhiều hơn so với những khu du lịch yên tĩnh.
Vịnh Geirangerfjord khu vực tư nhân, một chiếc du thuyền loại nhỏ lao nhanh về phía biệt thự Loweren. Khi cách bờ còn khoảng 5 hải lý thì giảm tốc độ, người điều khiển đưa tay ấn một nút màu cam trên bàn điều khiển. Trên thuyền không có gì xảy ra, nhưng trên ngọn Hải đăng tư nhân của biệt thự Loweren, người gác đèn đã nhận được tín hiệu, xác nhận xong, bèn ấn một nút màu trắng trong ba nút trắng, đỏ, vàng. Chiếc du thuyền tiếp tục tăng tốc tiến về phía ngôi biệt thự trắng.
“Cốc cốc”
“Chuyện gì?”
Andre lười biếng vươn mình trong bồn tắm sứ trắng, mắt cũng không muốn mở, lên tiếng uể oải. Thói quen thật đáng sợ, dù không còn nhớ gì nhưng trong mấy năm qua anh đã bị một “mình” khác dưỡng thành thói quen hưởng thụ. Quá nguy hiểm.
“Du thuyền đã về thưa ngài”
“Ta đã biết. Đưa người tới phòng khách”
“Thưa vâng”
Tiếng bước chân dần xa, Andre khẽ thở ra một hơi, thình lình mở to đôi mắt như hắc bảo thạch. Ánh mắt lóe lên tia sáng, đã đến lúc trở lại.
***
Một pháo đài nằm đơn độc trong một khu đất rộng lớn trống trải, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên những tán cây cổ thụ rải rác xung quanh khiến những chiếc lá còn ướt đẫm sương sớm ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Chiếc cổng vào đứng hai hàng lính gác với trang phục quần sọc đen áo đỏ rự rỡ đứng nghiêm nghị, không nhìn ra một chút biểu tình buông lỏng.
Trong căn phòng xa hoa, một người đàn ông mặc vest đen lịch sự, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, một chút mệt mỏi hiện lên trên khóe mắt cũng không ngăn được sự trí tuệ toát lên từ đôi mắt đen láy ấy. Nét á châu cùng với sự anh tuấn bất phàm khiến cho người nọ dù đang ngồi trong một căn phòng vô cùng xa hoa thì cũng không chút nào tỏ ra thất lễ. Nụ cười hài hòa luôn thường trực trên môi, thế nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy nụ cười hoàn toàn không đến nơi đáy mắt. Chiếc ghế đối diện là một mỹ nam tử cao lớn anh tuấn. Mặc một bộ vest trắng ngồi ngay ngắn ở đó. Một chút rât quai nón khiến cho người nọ càng thêm vị nam nhân. Một nụ cười tươi trên khóe môi khiến cả căn phòng như bừng sáng, thế nhưng chiếu đến người nam nhân châu á bên cạnh lại cảm giác như gió lạnh mùa đông. Người mặc vest trắng mỉm cười.
“Ken, hãy từ bỏ đi, mọi chuyện bây giờ đã quay về với quỹ đạo vốn có, đừng cố gắng vô ích.”
Người ngồi đối diện, chính là Ken trong miệng người kia, trong mắt lóe lên sự không cam lòng nhưng rất nhanh chìm xuống.
“Ngài nói đùa gì vậy, tôi không hiểu”
“Ken, đừng có giả ngu trước mặt tôi, anh nên biết tôi là ai.”
Ken vẫn nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp.
“Tôi biết ngài là người cao quý, thế nhưng theo tôi được biết, huyết thống rất quan trọng…”
Không đợi cho Ken nói hết câu, người bên cạnh đã kích động nhổm dậy.
“Câm miệng, tôi dĩ nhiên biết huyết thống quan trọng, anh-rể. Thế nhưng anh cũng nên biết chị tôi chính là người được cha tôi yêu thương nhất. Dù là chuyện gì, nếu là chị tôi, đều có thể.”
Kích động nói xong, có vẻ thấy mình thất thố, người nọ ngồi lại ghế, cầm lên chén trà uống một hớp lớn.
Ken cũng cầm lên chén trà uống một ngụm, qua một lát sau mới nói.
“Ngài Harald, ngài cũng là một người cha, tôi hi vọng ngài hiểu cho tôi, một người cha có thể làm bất cứ chuyện gì vì đứa con của mình.”
“Nhưng tôi cũng không phải là hại nó”
“Ngài không biết cái gì là tốt cho nó sao? Đứng ở vị trí của ngài, ngày thấy vui vẻ sao? Tôi không cần con tôi mạnh mẽ, tôi chỉ muốn nó sống một cách vui vẻ.” Ken cũng kích động đứng lên. Cố gắng kìm nén cảm xúc, uống thêm một ngụm trà để lấy lại tự nhiên, Ken tiếp:
“Bốn năm qua tôi tin ngài cũng biết tất cả mọi chuyện, nó sống đau khổ, tôi cũng không vui vẻ gì, thế nhưng tôi tình nguyện nó cứ sống đau khổ như vậy mà đúng với con người nó, còn hơn như một kẻ không có tình người. Tôi không hi vọng con tôi trở thành một cỗ máy, chỉ biết nghe theo lệnh của ngài. Tôi hôm nay cũng nói cho ngài biết, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể….ngăn cản quá khứ tiếp diễn.”
“Anh dám? Đừng tưởng tôi không biết vì sao Andre lại thành ra như vậy. Anh đừng quên mẹ nó là ai, đừng quên nó còn có một thân phận khác. Vương tử cũng không phải là một danh hiệu chỉ để trang trí, Ken Loweren.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, căn phòng như chìm trong băng giá, lạnh đến thấu xương, hai người đàn ông quý phái lịch lãm không ai chịu nhường ai trao nhau tia nhìn nguy hiểm.
“Anh rể, tôi phải chuẩn bị tiếp đãi vương tử Andre Magnus Loweren, không tiễn.”
Ken Loweren, cũng chính là Lee Kwang Suk giật mình tức tối, chuyện này tuyệt đối không thể tiếp diễn. Khẽ cúi người chào, trước khi ra khỏi căn phòng còn không quên bỏ lại một câu:
“Ngài Harald, tôi tuyệt đối sẽ không đứng nhìn đâu.”
Harald nhíu nhíu mi, một chút uể oải vừa tràn tới đã bị tiếng thông báo vang dội cắt đứt.
“Thưa ngài, vương tử đã tới, đang chờ ở phòng tiếp khách!”
“Ta đã biết! Chuẩn bị phục trang!”
Harald đứng dậy, một thân hình cân đối hoàn mỹ, tuổi ngoài 40 càng làm tăng thêm khí chất của một nam nhân mị hoặc.
Vương tử của ta, chúng ta lại gặp mặt!
========
(1 inch = 2.54 cm)
(1 hải lý = 1.85 km)
Buckypaper: là loại hợp chất cứng thứ hai trên hành tinh, đứng sau Graphen, nó cứng hơn théo 500 lần nhưng lại nhẹ hơn thép 10 lần.
Kevlar: Là loại vật liệu vô cùng bền chắc, hiện đang được sử dụng để làm áo chống đạn.
========
Hết chương 9